“Ông thầy ăn một,
Bà cốt ăn hai,
Cái thủ, cái tai;
Mang đi biếu chú”*
Ngoài kia, giọng ai đó ai oán cất lên, nghe ghê rợn mà lại xót xa cõi lòng. K’Nơ biết đó không phải của người nên nín thinh, không dám cất tiếng hỏi. Lại nghe:
“Chợ Chì là chợ Chì xa,
Thương con, nhớ cháu, chém cha chợ Chì”**
Lần này thì tiếng phụ nữ nghe rõ mồn một. Câu trên vừa dứt, tiếng cào cửa lại vang lên liên hồi, tưởng chừng từng thớ gỗ đang bật ra, thứ ngoài kia xé toạc mà vào.
Tiên khẽ chạm vào K’Nơ, bàn tay cô lạnh ngắt nhưng chẳng hiểu sao, K’Nơ lại thấy ấm áp lạ kỳ. Anh đưa tay chạm vào tay cô, đôi tay anh khẽ run từng nhịp. Biết anh đang sợ, Tiên chỉ nói bằng giọng nhỏ mà cao vút ấy.
“Anh đừng sợ, họ chẳng vào đây được. Nơi này tử khí nặng nề, lại là nơi họ bị sát hại. Cho dù muốn thì muôn phần là không thể…”
Cô dẫn anh đi gần về phía cửa. Nhẹ đẩy tay, cánh cửa mở toang. Ngoài đó là ba cái vong mà anh đã nhìn thấy lúc trước. Chúng túm tụm vào nhau, đưa tay che mặt như than khóc. Ngoài kia, trời đã tối tự khi nào.
“Anh đừng dùng tên mà lão Hùng đặt cho anh, hãy dùng tên thật của mình, chúng sẽ còn nhưng chẳng hại đến anh…”
K Nơ trố mắt ngạc nhiên, tỏ ý không hiểu. Tiên lại trả lời.
“Tên anh vốn mang nghĩa Dật, tức ẩn. Ma quỷ chẳng hiểu sâu xa, chúng chỉ nghĩ cái tên ấy là anh muốn lẩn trốn, nên chúng muốn hại anh…”
“Nhưng tại sao chúng lại muốn hại tôi? Chẳng phải oán là do lão Hùng gây ra sao?”
“Vì hắn vốn chẳng tin thần, tin quỷ, lại sát khí đầy mình,ma quỷ chẳng thể báo oán được. Thôi, anh mau mà đi! Sáng, hắn về, anh lại không thoát!”
K’Nơ nghe, cho là phải, vội đi ra phía ngoài, miệng nói lớn:
“Tôi tên là K’Nơ!”
Tức thì lũ vong ấy tránh ra, chẳng đụng chạm vào anh. Anh lại vội chạy về phòng mình, lấy tay nải mà cho vật dụng cá nhân vào. Chẳng có gì nhiều, chỉ là vài ba bộ quần áo và lá thư của ông Tuấn để lại cho anh, dặn dò khi gặp được người hiểu chuyện thì hẵng xem. Gói ghém xong, anh lại treo bài vị của Tiên vào trước ngực, tức tốc đi ra khỏi cái lò bánh quỷ quái ấy.
Đoạn, anh đứng trước lũ vong kia mà tạ biệt. Lúc sống, họ đã làm người, nhưng đến khi chết lại chẳng ai hay, thực là bất công. Anh tạ biệt, như chút tình thương xót đồng loại với nhau trong anh. Nhưng lũ vong ấy, chợt nhốn nháo cả lên. Chúng vồ lấy anh, rõ trên mặt là thứ gì nhờn nhợt chảy ra như nước mắt. Chỉ nghe loáng thoáng trong cái đêm tố tăm ấy vài từ.
“Mộ… Bài vị… Kiếp…”
Chỉ vậy, nhưng lũ vong lại ôm chặt bài vị của Tiên mà anh treo trước ngực. Anh hiểu ý, lũ vong ấy muốn ai đó lập cho mình bài vị, cốt để có nén hương mà qua bốn mươi chín ngày thoát thai, đặng đường siêu thoát. Quay lại nhìn Tiên, lúc này đã nép sau cột cửa, cô khẽ gật đầu nhưng vẫn có chút ái ngại.
Anh khẽ gật đầu, ra vẻ đồng ý. Lũ vong liền hồ hởi thấy rõ. Thoáng chốc, anh thấy người mình như nhẹ bẫng đi, chớp mắt đã đứng trước miệng giếng. Cái vong có chân dài đẩy mạnh ổ khóa, nó rời ra tức thì. Lại nhấc lên, miệng giếng mở toang, mùi tử khí xộc lên nồng nặc.
Dưới ấy, qua ánh trăng mờ, lồ lộ chục bộ hài cốt trắng hếu đầy dòi bọ. Ở một góc, lại thấy có cái xác chưa rữa cứng đờ, miệng há hốc, tay nghều ngào như muốn bò lên trên, lũ bọ lại cắn xé hạ thân, vô tình trông như cái chân đã dài thêm vài thước.
Anh chẳng buồn nôn, vì bỗng dưng anh thấy thương cảm những số phận kia. Chẳng biết tên họ, anh đành lấy một tấm gỗ, đề lên mấy chữ: “Vô danh đại mộ”. Lại lấy vài nén hương thắp lên, tức thì cái xác rữa kia thịt tụt xuống hẳn, chỉ còn bộ xương trắng hếu. Quanh đó, nghe rõ âm thanh của vài câu như từ cõi khác vọng về.
“Cám ơn!”
***
K’Nơ bỏ đi, để lại phía sau cái lò bánh xác người ấy. Đáng lẽ phải mừng, nhưng sao anh trống rỗng đến lạ. Được một đoạn, ánh nhìn của Tiên đau đáu trong lòng anh. Cô gái ấy đã nói với anh, cô đã sắp được bốn mươi chín ngày. Vì lòng không oán, lại chỉ muốn giúp anh. Nay việc đã thành, cô sắp được siêu thoát.
Nhưng ánh mắt của cô, như có gì còn luyến tiếc, xa xăm. K’Nơ đi thêm vài bước, lại hấp tấp vội quay lại. Anh muốn cô ấy không còn chút luyến tiếc gì nữa!
Vội vào lò bánh, Tiên đang ngồi trên bậu cửa sổ mà ngắm trăng. Thấy anh vào, cô thoáng cười nhưng lại tắt ngay, nét mặt nghiêm nghị.
“Sao anh chưa đi?”
“Tôi muốn…”
“Muốn gì kia chứ? Anh không đi, tôi chẳng thể siêu thoát được! Anh lại muốn hại tôi sao?”
K Nơ không trả lời, anh lấy từ trong tay nải ra một mảnh vải. Đoạn, anh cắn một ngón tay làm máu rỉ ra. Dùng chút máu ấy, anh ghi trên mảnh vải ba từ “Lê Ngọc Hân”.
Lãm Thi Tiên biết anh hiểu nỗi lòng của mình. Cô gái tuổi trăng tròn ấy mất khi còn quá trẻ, còn quá nhiều hoài bão phía trước. Cho dù siêu thoát kiếp này, cô vẫn muốn đi trọn kiếp người ở nạn này.
Hai hàng nước mắt lăn dài, cô lắc đầu quầy quậy, khóc mà nói trong dòng lệ.
“Tôi… tôi chẳng thể đi được… Kiếp này tôi đã được định đi đầu thai, chẳng thể quay đầu lại…”
“Nhưng cô có muốn đi cùng tôi không?”
K’Nơ hỏi, giọng anh trầm ấm.
Lãm Thi Tiên gật đầu. Cô muốn được ở lại dương gian này, cho dù có là trong đau khổ.
“Vậy xác… của cô, nó ở đâu?”
Có ai đó đã nói rằng, người chết khi đặt xác ở đâu, nơi đó sẽ là mộ. Cho dù khi sống người đó có là Phật, nếu ai phạm mộ thì đều bị ám.
K’Nơ đã làm như vậy. Anh đi đến nơi Tiên chỉ, tại đó, một mô đất cao hơn so với xung quanh, chỉ có vài nén hương đã tàn. Anh đào lên, thấy rõ xác Tiên nay đã hư hại nhiều phần, chỉ còn bộ áo dài thấm máu loang là vẫn còn đó. Lại lấy xẻng, anh lấy một đoạn xương tay của Tiên mà cho vào nải, lại dùng chân mà phá nát thi hài của cô.
Lãm Thi Tiên bỗng thấy người nặng trĩu, rồi như có nguồn lực nào đó đẩy cô đến gần K Nơ. Biết mình đã không được siêu thoát, cô khẽ cười mà nói.
“Vậy thì tôi phải ám anh cả đời!”
“Cứ việc, tôi khó chết lắm!”
K’Nơ cười lớn. Xong việc, anh lại ra đi. Giờ đây anh không chỉ có một mình mà còn có Lãm Thi Tiên bên cạnh.
Một người, một ma ấy nhằm thẳng hướng Tây Nam mà đi, chẳng biết đích đến. Phía trước mặt họ, nắng đã bắt đầu rọi lên…
“Kê thử thất canh, họa lai phúc,
Điền nội hàn thu, nạn mộ phần”
Vương Lưu Hùng trở về khi gà đã gáy qua một canh. Hắn thấy lạ vì cái lò bánh đã mở cửa toang hoang tự bao giờ. Cất tiếng gọi K’Nơ lại chẳng thấy anh đâu, hắn bực bội mà đi vào trong. Thấy phòng anh trống hoắc, lại nhìn ra vườn, thấy miệng giếng mở toang. Biết anh đã rõ sự tình mà tháo chạy, hắn dậm chân gào thét, lại chạy vào bếp mang theo con dao hay dùng xẻ thịt người, quyết tìm anh hạ sát.
Bỗng dưng lại nghe mùi hương đèn, chẳng hiểu vì sao hắn lại bước ra vườn, thắp vài nén nhang mà lạy.
Kẻ chẳng sợ quỷ tin thần, chỉ cần tâm bất tịnh, ngay tức khắc sẽ bị báo oán. Hắn vốn đã tin, nhưng chưa có bài vị. Vì K’Nơ đã lập vị mà vong có quỷ nhãn mà thấu, nay lại thấy kẻ thủ ác, tức thì muốn trả hận.
Nhang vừa cháy chưa được một khấc, phía sau hắn hàng chục cái vong chẳng đủ hình người tiến lại gần, nắm cổ hắn mà lôi vào trong bếp, chỉ còn tiếng thét thất thanh vang lên. Thoáng chốc, cái vườn lại yên ắng như lúc trước.
***
Cái xứ người Hoa ấy, nhốn nháo lên vì cái vụ lò bánh Cát Tường. Cảnh sát chỉ thông tin có hơn ba mươi tám cái xác người, tập trung tại cái giếng. Riêng có một cái xác bị kẻ ác giày xéo phía sau tiệm, muôn phần ghê rợn. Lại nghe kiểm tra mấy cái bánh Trung Thu có đến chín phần nhân là thịt người, mọi người càng thấy kinh khiếp.
Nhưng cái chính là có một người Hoa, vốn là chủ lò bánh bị cảnh sát bắn chết. Vì nghĩ công dân người Việt giết người Hoa báo thù nên họ bất bình, các Hội quán tương tế người Hoa còn định tổ chức biểu tình. Sau khi thuyết phục không được, chính quyền liền cho đăng một bài báo ngắn, nói rõ sự tình. Chi tiết có thể nói gọn như vầy.
“Qua tin báo của người dân về việc lò bánh Cát Tường có mùi hôi thối, đồng thời chủ tiệm bánh là Vương Lưu Hùng đã mất tích, Công an tỉnh… đã đến hiện trường xem xét. Qua kiểm tra, phát hiện có ba mươi tám thi thể bên trong giếng tại vườn đang trong giai đoạn phân hủy, vài thi thể có lẽ đã bị sát hại từ lâu. Phía sau tiệm bánh, phát hiện xác của nữ giới khoảng mười tám, mười chín tuổi đã bị ai đó đào lên và phá nát.
Tiếp tục kiểm tra, cảnh sát nghe có tiếng động lạ, nghi hung thủ còn ở trong nhà nên đã cảnh báo. Sau khi phát hiện tiếng ồn tại cái lu đặt tại phòng bếp, cảnh sát đã cảnh báo nhưng không ai trả lời, đồng thời một cảnh sát bị một con dao từ phía sau cái lu phóng trúng gây thương tích, do vậy đã bắn súng để hạ tên nghi phạm.
Kiểm tra tại cái lu, bên trong là Vương Lưu Hùng đã bị cắt tay chân, móc mắt, đục tai. Qua khám nghiệm cho thấy Vương Lưu Hùng đã bị gây thương tích như trên từ cách đây khoảng một tháng. Kiểm tra dạ dày, phát hiện có thịt, qua giám định là thịt người và thịt của chính Vương Lưu Hùng. Tại bếp còn có mười một cái bánh Trung Thu, trên khắc chữ 吉祥 (Cát Tường) , bên trong nhân thịt, qua kiểm tra là thịt người.
Tiến hành dò hỏi xung quanh, thời gian trước có người tên Khương Dật tá túc. Cảnh sát nghi ngờ Vương Lưu Hùng và Khương Dật đã cùng nhau giết người, làm thịt cho vào nhân bánh. Sau đó vì mâu thuẫn nên Khương Dật đã hạ thủ với Vương Lưu Hùng, sau khi gây thương tích cho một cảnh sát đã bỏ chạy.
Hiện Công an tỉnh … đang truy nã đối tượng tên Khương Dật.
Ngoài ra, cảnh sát nghi ngờ lò bánh này đã sản xuất trên bảy ngàn bánh các loại và tiêu thụ khắp nơi. Do vậy, nếu có bánh khắc hai chữ吉祥 (Cát Tường), đề nghị nhân dân giao nộp cho cảnh sát để tiếp tục điều tra.”
Vì lẽ trên mà từ đó trở về sau, bánh Trung Thu không còn khắc hai chữ Cát Tường nữa. Nếu có thì có lẽ, phải chăng thịt người là nhân bánh ấy? Nhưng đâu đó, vẫn còn nhiều người ăn những cái bánh có khắc chữ đấy…
“Vậy mọi chuyện sau đó ra sao?”
Tôi bất giác hỏi người vừa kể câu chuyện đó. Ông ta dáng mặt khắc khổ, bên hông đeo một miếng gỗ, hình như trên có chữ Lãm Thi Tiên.
“Sau đó thì…”
Ông ta trầm ngâm một chút, rồi lại tiếp.
“K’Nơ chạy về vùng Tây Ninh, vô tình biết được nguồn gốc tổ tiên của mình…”
“Vậy chắc ông ta đã được bình yên đôi chút?”
Tôi hỏi lại. Nhưng người này lắc đầu, buồn bã mà đáp.
“Không.. mọi thứ ở đó, chẳng còn gì cả… tất cả đã chết sau những câu chuyện kinh hãi khác..”
Tôi ngạc nhiên, liền hỏi vội.
“Ông kể tôi nghe được không?”
Nhưng lạ kỳ thay, người ấy đột nhiên biến mất ngay trước mặt tôi. Chỉ còn một cuốn tập giấy nhỏ có vẻ lâu đời.
Trên đó, chỉ vỏn vẹn vài chữ “làng Tượng Lâu”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét