Chẳng phải đó là để xua đuổi tà ma sao? Hay là có con ma nào đang ám nên họ phải đuổi? Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, anh thiếp đi lúc nào không hay.
Có lẽ đã ngủ một lúc lâu, anh nghe rõ tiếng ai đó gọi.
“Dậy đi chứ? Trễ rồi kìa!”
Anh vẫn nhắm mắt, cố nài nỉ.
“Chỉ một chút nữa thôi mà, ông chủ…”
Nhưng giọng đó chẳng chịu nghe, lại tiếp:
“Dậy đi! Trễ rồi!”
Anh vẫn cố ngủ thêm chút nữa. Lần này có vẻ đã bực bội, giọng ấy quát to.
“Dậy ngay!!!”
Chợt nhận ra đó chẳng phải tiếng ông chủ, K’Nơ hoảng hốt mở mắt. Chẳng có ai. Anh dáo dát tìm quanh phòng, lạ lẫm khi thấy xung quanh tĩnh mịch, chỉ có mỗi ngọn đèn dây tóc vàng chóe đang tỏa sáng.
“Đằng này!”
Anh nhận ra tiếng đó là từ hướng cửa sổ.
Run rẩy, anh từ từ quay đầu lại. Tay anh cố chặn tiếng hét chực chờ nơi đầu lưỡi. Phía ngoài cửa, một người. Không! Đúng hơn là cái thây người, trắng nhờ đang ve vẫy cánh tay lộ xương trắng hếu trước cửa.
Cái thây ấy chẳng lành lặn, mà thảm thương đến kinh dị. Nơi đáng lẽ là đôi mắt, nay chỉ còn hai hốc sâu hoắm, đen trũi mà ứa ra những dòng đen như máu thẫm. Cái mũi rõ đã bị cắt nham nhở, lộ hai vành đong đưa chút thịt. Miệng thì bị cắt đến mang tai, trơ ra hàm răng đôi chỗ lởm chởm.
Nhưng kinh dị nhất là đôi cánh tay chân. Chỗ ấy lộ rõ xương trắng hếu. Nơi lồng ngực, chi chít lỗ to nhỏ xen kẽ, đâu đó có vài con rết chạy qua, chui vào. Từ trong những cái lỗ ấy, đầu những con dòi bằng đầu đũa cứ thụt ra, ngoe nguẫy.
Cái thây ấy bấu vào cạnh cửa, rồi hỏi to.
“Mày đâu rồi? Tao không thấy mày!”
K’Nơ nhận ra cái thây ấy bị mù! Anh vội vã ngồi im, không dám cả hít thở. Cái thây quanh quẫn một lúc rồi chồm cả người qua cánh cửa sổ, ngay bên cạnh anh!
Anh hãi hùng trong tâm, nhưng ngoài thì vẫn yên ắng như lệ. Những cái lỗ nơi lồng ngực của cái thây càng lúc càng gần, vài con dòi búng ra, nhảy lên mặt K’Nơ. Một số con cố len vào hốc mắt nhưng anh chẳng dám dụi, chỉ cố chớp mắt cho nó bò ra. Con dòi cứ cố rúc vào, cảm giác ngứa ngáy đến khó tả.
Đến khi chịu không nổi, anh đưa tay lên mà dụi, cảm giác khoan khoái tột cùng. Nhưng anh nhận ra đó là sai lầm cả đời của mình!
Cái thây nhận ra có người, nó chồm vào, ôm chầm lấy K’Nơ. Nó mở to miệng như khoái trá, gằn từng câu trong họng.
“Mày đây rồi, thằng khốn!”
K’Nơ hét lớn như vỡ nhà.
***
K’Nơ choàng thức dậy, chẳng thấy gì cả. Xung quanh chỉ còn tiếng “cạch cạch” của ông chủ đang làm nhân bánh lúc sáng. “Lại giấc mơ quái dị!” Lần này thì anh rủa cả thành tiếng.
Nhận ra đã đến lúc mình phải làm vỏ bánh, anh vội dậy đi vào trong chái bếp. Chợt thấy mắt có gì đó cồm cộm gây ngứa, anh đưa tay mà dụi. Từ mu bàn tay, rõ là một con dòi trắng, to bằng đầu đũa đang ngoe ngẫy quanh vũng nước mắt. Nó co người, búng một cái thật mạnh mà bay ra phía vườn.
Con dòi đó, giống như lũ dòi đã ở trong cái thây kia!
Tuy hơi ớn lạnh, nhưng anh nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp vì vài chuyện kỳ quái đã xảy ra. Nhưng đằng sau nó là những câu chuyện khác khiếp đảm hơn nữa.
***
Gần đây xôn xao chuyện vài đứa trẻ quanh vùng mất tích. Mọi người báo cảnh sát, đổ xô đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không tìm ra chúng. Ông Hùng và K’Nơ cũng tham gia đi tìm. Họ đi theo người mẹ vừa mới lạc con, rong ruổi suốt cả buổi chiều nhưng không có kết quả. Người đàn bà ấy khóc lặng đi, đến nỗi đi không vững. K’Nơ đành dìu về, nhưng người ấy lại vật vã đến mức chẳng chịu nói gì, rốt cuộc anh phải dìu người phụ nữ kia về lò bánh. Đặt người ấy ngồi trên tấm phản tre trong phòng, anh đi rót cốc nước cho bà bình tĩnh đôi chút.
Khi quay lại, suýt chút nữa anh đánh rơi cốc nước khi thấy người đàn bà trước mặt anh gào thét điên cuồng, quỳ xuống tấm phản mà cào cấu như muốn lôi vật gì ở dưới đó ra, đến nỗi móng tay bị bật ra cả, tươm máu khắp nền nhà. Miệng bà vẫn gào thét.
“Con!!! Con tôi!!!”
Nhìn xuống dưới lại chẳng thấy gì, K’Nơ vội kéo bà ta ra. Nhưng có lẽ vì quá điên cuồng mà người đàn bà ấy vùng vẫy đến mức hất văng K’Nơ sang một bên. Chẳng thể làm gì được, anh bèn chạy ra ngoài đường mà nhờ người giúp. May sao có người nói là chồng bà ấy đi ngang qua liền vào giúp anh. Nhưng hai người đàn ông cũng chẳng làm gì nỗi. Cuối cùng người đàn ông kia điên tiết mà tát cho vài bạt tai thì người đàn bà ấy mới tỉnh, lúc này mới chịu đi theo người kia về nhà. Nhưng lòng cảm thấy lạ kỳ, K’Nơ vội chạy theo mà hỏi, người đàn bà ấy mới ghé miệng sát tai anh mà nói nhỏ.
“Lúc nãy… rõ ràng tôi thấy hai đứa nhỏ… ngồi dưới tấm phản nhà anh…”
Đêm ấy K’Nơ chẳng ngủ được, mắt cứ đăm đăm nhìn vào tấm phản. Đến một lúc, có vẻ chẳng có gì xảy ra, K’Nơ mới đánh liều mà lại gần xem. Đúng thật chẳng có gì cả. Anh liền quay về giường mà ngủ. Tiết trời đã khá lạnh, anh có thể trùm kín chăn mà chẳng lo bức bối.
Chẳng bao lâu K’Nơ đã say giấc, nhưng thi thoảng anh lại thức dậy để sửa lại cái chăn. Quái lạ! Cái chăn vốn không nhỏ, nhưng cứ chốc chốc lại bị kéo sang một bên làm K’Nơ tê cóng vì cái lạnh. Vì quá nhiều lần thức dậy, anh bèn cuốn chăn quanh mình, không lo chăn rơi khỏi mình nữa.
Được một lúc, anh cũng phải thức dậy. Dường như có gì đó cứ chọc chọc vào lưng làm anh khó chịu. Anh nhìn sang, lật cả chiếu mà xem, chẳng có gì cả. Nhưng khi nằm xuống, rõ ràng có gì đó cứ chọc vào lưng, anh đành nằm qua một bên. Lúc này có tiếng nói như của con nít vang lên.
“Này! Cho chúng con đắp với chứ!”
Nghe tiếng, K’Nơ vội quay lại. Anh thất kinh khi bên cạnh mình là hai đứa nhỏ trắng bệch, trên người không có quần áo, đôi mắt dường như chỉ có tròng đen, chăm chăm nhìn anh. Một đứa đưa mặt sát lại gần anh, săm soi một lúc rồi nói.
“Nhầm người rồi! Không vui! Không vui!”
Nói rồi chúng quay đi, leo ra phía cửa sổ mà đi về phía đường lộ.
Sáng hôm sau, người ta nghe tiếng đàn ông la thất thanh. Chạy ra thì mới biết đó là người chồng hôm qua, mặt đang cắt không còn giọt máu. Hỏi thì ông ta mới hổn hển mà đáp.
“Nhà tôi… có…người chết!”
Mọi người vội lại nhà người ấy mà xem. Khi chỉ vừa bước vào cửa, mọi người đã nôn thốc nôn tháo khi mùi tanh tưởi bốc lên. Vài người ngất xỉu khi nhìn vào cảnh tượng phía trong.
Trên giường, xác người đàn bà bị chặt cả tứ chi, đầu cũng bị xé rời, nhét thẳng vào bụng đã bị xé toanh, cứ như người ta đang nhồi thịt. Trong bụng, vẫn còn vài miếng thịt vụn, chốc chốc lại rơi xuống sàn nghe “chách chách”, quện vào máu đã nhão nhoẹt, nhờn dính trên sàn.
Điều khủng khiếp hơn là sau khi khám nghiệm, cảnh sát kết luận số thịt vụn ấy có lẽ là thịt của con bà ta…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét